Thứ Năm, 25 tháng 10, 2007

Giới hạn nào cho chúng ta ?

Ngày hôm nay tôi đã chán nghe về chị rồi, chán phải thấy những góc tối sâu xa thâm hiểm của con người đó. Chán phải đối phó, phải giả vờ, phải thấy thất vọng, vì mọi thứ đã đến giới hạn của nó rồi.
Không biết chị có hiểu điều đó không?

Mỗi thứ trong đời, điều chi cũng có cho nó riêng một giới hạn
Ước muốn không trọn, người thương yêu nhất cũng cho là dối gian
Mới kết giao tình, rồi ngày hôm sau lại chê trách nhau bội bạc
Niềm tin nơi nhân thế luôn mỏng manh
Tình người cho nhau cứ thay thật nhanh
Mỗi kiếp con người, nào ai không biết khao khát bao điều ước mộng
Lúc hết hy vọng, hầu như ai cũng trách than đời phũ phàng
Hãy nghĩ suy rằng chẳng một điều chi tự nhiên cho ta dễ dãi
Và cuộc đời ta đâu như thiên thu( cơn mơ) mãi mãi
Định mệnh buồn vui đều là do ta giữ lấy
Và khi tôi vui thì tôi hát, khi tôi đau thì tôi khóc
Sẽ trút hết những đắng cay trong lòng
Chẳng khi nào tôi phải lo lắng đánh mất hy vọng
Cuộc đời còn cho tôi bao ước mơ
Và khi tôi yêu thì tôi biết tôi không bao giờ hối tiếc
Dù cuộc tình tôi có lúc sẽ phải vỡ tan
Tôi hiểu rằng tình yêu đã quá giới hạn
Là một điều nhỏ nhoi trong thế gian chẳng có chi không phai tàn

Thứ Hai, 15 tháng 10, 2007

Bực


Bực
Thật sự là rất bực
Bực vì cái thói sân si của đời
Bực vì cái ngu si cố hữu của người
Bực vì cái khuyết của mình
Bực vì cái tôi đơn độc

Bực, đêm nay chỉ có tôi và nó, đối diện nhau.. như hai người bạn thân, lâu rồi gặp lại...

Bực, để nhìn lại mình, để chiêm nghiệm nhiều điều, để lớn hơn và để khẳng định mình...

Ô hay, hóa ra ta phải cám ơn mày hả bực ??